Bóng Đêm Seoul
Prompt: Seoul – 2:03 sáng Trong một tòa nhà kính cao ngất ngưởng nhìn xuống ánh đèn thành phố, Lee Sanghyeok – vừa đáp chuyến bay từ Milan – đứng lặng trước bức chân dung người ông quá cố. -Chưa bao giờ là sự lựa chọn của con, nhưng đây sẽ là điều cuối cùng làm vì ngài, ngài Lee. Trên danh nghĩa, Lee Gia là niềm tự hào của Hàn Quốc—một tập đoàn có lịch sử lâu đời, được vinh danh vì những đóng góp to lớn cho kinh tế quốc dân. Họ có mặt trong các dự án tái thiết quốc gia, tài trợ cho nghệ thuật, giáo dục và cả y tế cộng đồng, như một biểu tượng của trách nhiệm xã hội và sự thịnh vượng bền vững. Đó chỉ là những gì Lee gia muốn cho những kẻ ngoài cuộc thấy. Phía sau đó là mạng lưới ảnh hưởng ngầm—vận hành bằng nợ máu, quyền lực và những bí mật không ai dám đào sâu. Từ giới tài chính, chính trị đến giới truyền thông, không nơi nào mà Lee Gia không cài người. Bốn mươi năm, lão Lee ngồi sau cánh gà, giật dây cả chính trường lẫn thương trường, kẻ nợ ơn có, kẻ thù thì vô số, điềm nhiên chưa bao giờ chạm tới được một ngón tay của ông ta. Và rồi, ông ta chết. Đột ngột. Không cảnh báo. Không chuyển giao. Lee "Faker" Sanghyeok chính là họ Lee tiếp theo. ---- Khu Yongmasan, nơi từng là đất của dân lao động nghèo, giờ là thánh địa tội phạm dưới vỏ bọc những quán karaoke cao cấp và nhà tắm hơi. Gã đàn ông bước ra khỏi phòng VIP tầng ba của Club Mirae. Đèn neon phản chiếu lên sườn mặt và mái tóc bạch kim nổi trội của hắn . Bộ vest đen hiệu Brioni, cà vạt xanh thẫm, và ánh nhìn như băng tan chậm. Người ta gọi hắn là Oner- cái tên mà cảnh sát, chính khách, và cả những ông trùm khác chỉ dám nhắc đến trong phòng kín. Một tiếng gào vọng ra từ phòng sau. Một người đàn ông bị treo ngược lên xà nhà, mặt bê bết máu. "Anh... Oner... em xin lỗi... chỉ là một lô đá từ Trung Quốc, em tưởng anh không để ý..." Hắn cúi xuống, lau tay bằng khăn trắng, như bác sĩ sau ca mổ. "Vậy thì nên giấu cho kĩ chứ." ----- Ba gã sát thủ bước từng bước chậm, súng lăm lăm, cảm biến hồng ngoại quét khắp tường bê tông ẩm ướt. Đích đến là một chiếc rương gỗ dài, nằm lẻ loi giữa căn phòng trống. "Tao sẽ cho mày thấy bên trong chỉ là đồ cổ lỗ sĩ rỉ sét." Hắn dường như buông bỏ cảnh giác, một nhà kho sập nát thì có thể có gì? Hắn tiến tới, nắm chốt rương, kéo. Một tiếng cạch khẽ vang lên. Gió trong phòng chuyển động—không từ cửa sổ, mà như thể có thứ gì đó... vừa mở mắt. Chiếc rương mở ra. Một katana đen tuyền nằm yên, vỏ không hoa văn, lưỡi kiếm chưa lộ ra, nhưng không khí đã trở nên nặng trĩu như có người treo cổ trong phòng. Bỗng, một tiếng chuông bạc nhỏ xíu vang lên từ đâu đó. Gã sát thủ to con cười khẩy: "Tao sẽ lấy nó. Mang về Nhật, bán cho bọn sưu tầm." Tay hắn chạm vào cán kiếm. Hắn đông cứng lại. Đồng tử giãn nở. Một tiếng xoẹt—nhẹ như tờ giấy rách. Đầu hắn rơi xuống đất, mắt vẫn mở, miệng vẫn mỉm cười. Và rồi, như mực từ cõi chết rỉ qua mép lưỡi—dòng chữ hiện ra. 죽음은 조용히 온다 Chovy nghiêng kiếm một góc, để ánh sáng trượt dọc theo lưỡi. Dòng Hanja bỗng lung linh như nước, méo mó như linh hồn vừa vùng vẫy thoát khỏi thân xác. Có người từng nói rằng: nếu mày nhìn thấy dòng chữ đó, mày không còn sống đủ lâu để kể lại. Nhẹ như tiếng gió, lặng như lời cầu kinh trước giờ hành quyết. Rồi máu bắn ra từ cổ họng như hoa anh đào mùa xuân nở bằng máu. Khi bọn sát thủ bị xóa sổ hoàn toàn, Chovy lau kiếm bằng một miếng lụa đen thêu hoa văn Nhật cổ. ----- Bên dưới một ga tàu điện bỏ hoang ở Yeongdeungpo, Seoul. Một gian phòng, màn hình, ánh đèn xanh chạy ngang qua khuôn mặt ẩn sau chiếc khẩu trang trắng. Hắn ngồi lặng lẽ giữa trung tâm của cơn bão dữ liệu. Cánh tay phải đeo găng da, cánh tay trái đầy hình xăm mạch điện. Trên màn hình: hàng nghìn tín hiệu vệ tinh, dữ liệu định vị của từng thành viên trong tổ chức, camera phố, tài khoản ngân hàng chính khách, cả nhịp tim của kẻ phản bội cách đó mười ba dãy nhà. Hắn gõ phím như gõ nhịp cho một bản giao hưởng chết chóc. "Tôi có cần kích hoạt đoạn mã thí điểm không?" – một giọng hỏi qua intercom. Zeus không trả lời. Hắn chỉ nhìn vào dòng mã cuối cùng vừa hiện ra: INITIATE_ATHENA( ) Một lệnh đơn giản. Nhưng chỉ một giây sau đó, toàn bộ hệ thống camera của Cục Tình Báo Quốc Gia tự động phát lại cảnh một viên chức cấp cao đang bóp cổ nhân tình trong khách sạn. Sự nghiệp của hắn kết thúc. Gia đình hắn tan rã. Cổ phiếu tổ chức hắn đại diện... sụp đổ. Chỉ bằng một phím Enter. ------- Không khí phảng phất mùi gỗ đàn hương và dầu truffle. Bản nhạc jazz nhẹ nhàng chảy dưới nền gạch lát tay. Gã đàn ông mặc vest xám ngồi đối diện bàn – là một thương nhân Nga có liên kết với giới vũ khí Đông Âu. Trước mặt hắn là ly rượu đỏ, giá trị bằng một căn hộ nhỏ. Đối diện hắn, Lee Minhyung – cái tên xuất hiện trên giấy tờ công khai như một doanh nhân trẻ đầy triển vọng. Còn trong giới, người ta gọi hắn là Gumayusi. Lee Minhyung – trên danh nghĩa – là giám đốc điều hành của ba quỹ đầu tư công nghệ sạch, hai chuỗi cà phê không caffeine và một tập đoàn giải trí mới nổi. Trên giấy, tất cả đều hoàn hảo đến đáng ngờ. Trong thực tế, đó là những phễu rửa tiền sạch sẽ nhất mà Lee Gia từng xây dựng. Guma không thích gọi đó là "rửa tiền." Anh thích từ "thanh lọc". Đèn nhà hàng phản chiếu ánh sáng bạc lên ly rượu của Guma – một ly Sancerre trắng, vintage 2013, ướp đúng 9 độ. Loại rượu không ai chọn vào giữa khuya trừ khi họ biết chính xác mình sẽ thắng trong bao lâu. "Ngài Lee, đây là con số tốt nhất tôi có thể đưa ra." – người Nga nói, đặt tập hồ sơ lên bàn. "Chúng ta đều là đàn ông, anh bạn. 17% cổ phần là mức chia không ai thiệt" "Tôi đoán đó không phải một ý kiến hay" Người Nga cười khan "Ly rượu của ngài Lee có chút không phù hợp nhỉ, hương vị của nó sẽ bị thời tiết Seoul phá hỏng mất. Nếu ngài không phiền, có thể thử ít rượu chỗ tôi" Anh mở điện thoại, đặt lên bàn – màn hình hiển thị một loạt tài khoản ảo. Dòng tiền đang nhảy liên tục – từ Seoul, đến Zurich, rồi tản mạn như sóng về Tokyo, Los Angeles, Đài Bắc. Không một đồng nào dừng lại quá 0.3 giây. "5 triệu đô của anh sẽ biến mất trong 2 phút." "Và ba năm sau, nó sẽ xuất hiện dưới dạng cổ tức trong một công ty điện ảnh nhận giải ở Cannes." Đối tác im lặng. Cố cười. Nhưng từng gợn sóng mờ mờ trong chất lỏng đỏ thẫm dội lên ánh đèn, ly rung lên vì bị bàn tay siết chặt đã phản bội anh ta. "Dù ngài có đến từ Nga đi nữa, đừng bày tôi phải uống một ly rượu như thế nào" Không lời chào. Không bắt tay. Người Nga đứng dậy, gật một cái nhỏ – không vì lịch sự, mà như một cách để không mất mặt hơn nữa. Guma hiếm khi nở một nụ cười nhàn nhạt, vì anh ta biết mình đã thắng ------ Ánh sáng trắng đổ từ trần xuống bệ thép rộng 3 mét – giữa phòng là khẩu súng tỉa bán tự động chưa hoàn chỉnh, nòng chưa lắp, ổ đạn còn trống. Doran ngồi trước máy CNC, mắt không rời khỏi mô hình xoay chậm trên màn hình – một khối hợp kim mới, chống chịu áp suất kép, chỉ tan dưới nhiệt độ vũ khí hóa học. Cánh cửa được cài năm lớp bảo mật bật mở. Chỉ cần bước chân đủ mạnh, cửa sẽ kẹt nửa giây rồi vẫn mở, và quan trọng người mở theo cách này chỉ có Rascal. Vì hệ thống sợ phiền hơn là ngăn hắn. "Êy!!" -vậy mà Keria cũng không có ở đây Hắn có chút thất vọng, một chút. Bộ áo khoác đua,miệng ngậm thanh protein bar như đi tập gym nhầm chỗ. Sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi nếu nói hắn là một thiếu gia máu mặt, trừ khi nghe tên hắn- Kim "Rascal" Kwanghee. Doran không ngẩng lên. Chỉ đưa tay trái sang bên, đặt lên bàn một miếng kim loại nhỏ xíu – là mảnh chip Rascal làm rơi hôm trước, thứ đã khiến nòng súng phát ra tiếng lách cách sai chuẩn. Rascal lướt tới, nhặt chip, cười. "Quả nhiên là người tốt." Doran không đáp. Gõ thêm ba dòng lệnh. Mô hình trên màn hình xoay nhanh hơn. "thiết kế mới à, tao nhớ mày đâu thuận tay trái" Rascal tuỳ ý chọn một bản vẽ trên bàn "cho Keria à" Doran không trả lời, nhưng Rascal biết bản thân đã đúng, cùng lắm +1 tình địch, hắn hoàn toàn tự tin vào khả năng tình trường của mình. "Hôm qua nghe Guma nói mày đang thử phản lực kép." – Rascal nói, lật bản vẽ súng. "Nếu có dư bản nào, cho tao mượn một khẩu. Tao muốn gắn lên khung xe của tao xem. "Hoặc tao gửi Keria coi đỉnh lưu của Lee Gia cover kpop mấy hôm trước" Doran ngẩng lên. Lần đầu. Đôi mắt như mặt kính phòng thí nghiệm. "Không chịu trách nhiệm nếu nổ giữa đường." Rascal nhai nốt thanh protein bar. Cười to. "Ày đương nhiên" ------ Trên tầng mái của toà nhà thuộc tổ chức truyền thông hàng đầu Seoul. Không có gió. Chỉ có ống ngắm phản chiếu ánh đèn từ cầu Mapo phía xa. Deft nằm yên, như thể chính mình cũng là một phần của tòa nhà. Tay trái anh giữ ống ngắm. Tay phải nắn cò súng như chơi một bản nhạc cũ. Anh đã đợi ở đây 4 tiếng. Không cà phê. Không radio. Chỉ có tiếng của thành phố đang ngủ dưới chân một người đã quên cách mơ. "Tìm thấy mục tiêu?" Giọng phát qua tai nghe, từ đầu bên kia. Deft cười khẽ. "Chưa. Nhưng tôi có cảm giác... người đi cùng hắn sẽ sớm lộ hành tung thôi" "Cảm giác của anh tệ lắm." "Phải. Nhưng tôi từng cứu mạng cậu bằng cảm giác đó đấy, Minseok." Một tiếng thở nhẹ vang lên qua kênh riêng. "Đừng gọi tên đó." Deft không phản ứng ngay. Chỉ vặn ống ngắm một khấc nhỏ – vừa đủ chỉnh lấy đường gió. Kim "Deft" Hyukku – tay bắn tỉa được thuê lại sau khi "giải ngũ" từ đâu đó không ai biết rõ – là người sống sót sau một nhiệm vụ tử năm ấy, cùng Keria. Một cái chớp ống kính đỏ xuất hiện. Deft kéo cò. Không có tiếng nổ. Chỉ có một thân thể gục xuống như thể bị ngã vì mệt mỏi. Anh cất súng. Đứng dậy. "Done" ---- Tắt tín hiệu tai nghe, Keria xắn cổ tay sơ mi đang xộc xệch, thong thả bước vào Một tiếng cạch vang lên – cửa thép phía sau lưng vừa đóng lại. Không ai kịp quay đầu thì đã nghe thấy tiếng gót giày vang từng nhịp chậm rãi trên nền xi măng. "Chạy đi chứ, hoặc chí ít nếu đã trốn thì trốn cho kĩ" Tên cao to nhất quay lại, rút súng – chưa kịp ngắm, một lưỡi dao đã cắm thẳng vào giữa mu bàn tay hắn, găm xuống sàn. Tiếng hét nghẹn lại khi cánh tay còn lại bị đá gãy gập chỉ bằng một cú sút. Có tên muốn chạy, vì hắn biết rõ sống sót khỏi Keria còn bất khả thi hơn việc lao xuống vực mà vẫn còn hấp hối . Mới xoay người được ba bước thì bị Minseok kéo ngược cổ áo. Hắn bị ghì vào tường, mặt đập thẳng vào ống nước hoen rỉ, máu từ trán văng ra bắn lên tường như vẽ tranh trừu tượng. Chưa kịp gào, một tay túm tóc hắn kéo ngược lên, ép gáy dán vào tường. Tay còn lại đấm liên tiếp vào bụng hắn – ba, bốn cú, không ngắt nhịp, như đang tra tấn một túi cát biết nói. -Luật ngầm bất thành văn ở Lee Gia, Keria chính là "kẻ thanh trừng", nếu chạm vào hắn thì tốt nhất nên book trước chỗ ở dưới âm phủ là vừa. Chưa đầy ba bước khỏi ngưỡng cửa, Keria thấy hắn. Gumayusi. Guma đứng đó, dựa vào trụ điện cũ, ánh sáng từ bóng đèn phía trên bị bụi phủ vàng đục. Anh không nói gì, chỉ ngậm một điếu xì gà đã cháy được nửa, khói cuộn quanh sống mũi rồi tan lên mái tóc. Mắt nhìn Keria, ánh nhìn yên ổn đến kỳ lạ. Như thể đã đứng đó từ rất lâu. Như thể chưa từng đi đâu cả. "Xong rồi à" "Anh không nên ở đây" Keria nhướn mày vì sự xuất hiện bất ngờ này. Guma nhả khói vào mặt người thấp hơn, làm cậu không chuẩn bị mà ho sặc sụa, trừng mắt nhìn anh. "Đói không" không để mồm xinh tác nghiệp, Minhyeong lập tức chặn câu tiếp theo Keria tính thốt ra. Thật ra những lời này chỉ hỏi cho có lệ, đói hay không cũng bị lôi đi thôi. ---- Keria ngồi xuống, lưng tựa nhẹ vào ghế. Trên bàn, hai tô mì được đặt xuống cùng lúc, khói nghi ngút dâng lên trong làn không khí đặc quánh mùi tiêu, mùi xương hầm và chút ớt sa tế.Cậu định đưa tay lấy đôi đũa dùng một lần trước mặt, nhưng Guma đã cầm nó lên trước. "Để đó." Giọng anh vang nhẹ, gần như thở, rồi cầm đôi đũa, giơ trước ánh đèn, bẻ rắc một cái – gọn gàng. Minhyeong đưa cho Keria như chuyện thường ngày, quen thuộc vì đã lặp lại cả trăm lần. Cái người trước mặt này tính toán như thấy trước tương lai, thân thủ nhanh nhẹn, nhưng quanh quẩn chỉ có súng ống, lại được Lee lão cẩn thận huấn luyện, chuyện ăn uống căn bản không tới tay, có thể nói là việc sinh hoạt cá nhân lại ngốc nghếch đáng ngờ. Chỉ nhớ hồi trước dì giúp việc hay đi theo cậu ta nghỉ việc về quê, có người mang đến cho Keria mỳ ăn liền chưa bóc, cậu ta liền hiếu kỳ hỏi:"Đây là mỳ ăn liền sao? Sao nó không giống nhỉ, phải mềm chứ?"-liền dọa cho tất cả những người có mặt sững người, không lẽ cậu ta đánh đấm đến ngốc rồi? Minhyeong nghĩ đến đây lại bật cười khanh khách "Này, tôi biết anh đang nghĩ gì đấy? đó là chuyện mấy năm trước rồi" "Ừ thì mấy năm trước, bây giờ cậu cũng đâu có tiến bộ hơn" Cậu quay sang, chậm rãi, mắt hơi nheo – không nói, nhưng ánh nhìn ấy rõ ràng đang chửi thể. Lee Minhyeong thản nhiên gắp mì, húp một miếng như thể mình chưa từng thốt ra lời nào sai trái. Hắn nghiêng đầu, gắp cho cậu miếng bò trong tô của mình. - Thôi thì mỳ không có lỗi Tiếng chuông cửa vang lên, nhưng mang theo một đợt gió lạnh lẫn mùi máu khô ngai ngái át đi bằng thứ nước hoa đắt tiền phô trương. Guma nhíu mày ngay lập tức. Tay đang cầm đũa, nhưng mùi đó khiến sợi mì trên đũa trở nên vô vị. Hắn chưa kịp quay đầu thì một bóng áo đen đã bước thẳng vào giữa hai người rồi ngồi xuống, như thể hắn chỉ vừa ra ngoài nghe điện thoại đây và vốn chỗ này thuộc về hắn. Oner. "Đi ăn mà không rủ cơ đây" Oner nói, tháo bao tay, vứt tạm lên bàn. "Lee Sanghyeok mới đáp xuống sân bay. Tao tưởng được về nhà ôm bạn ngủ rồi, ai ngờ giờ vẫn còn phải lượn lờ ngoài này" Gân xanh trên trán Keria khẽ giật giật, chuyện là khu nhà Keria đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ không nên đến, chỉ là vì cái chết của lão Lee khiến cậu bây giờ không tiện ra mặt, nếu không cũng không chọn ở ké nhà tên bừa bộn họ Moon . "Tao thấy mày đói rồi đó" -Đói ai hẻo Cậu gắp một đũa mì, ăn tiếp, như thể Oner là gió chướng – nhưng Guma thì có vẻ khó để họ Moon ngoài tầm mắt. "Anh Moon có cần tôi gọi giùm một bát không" anh nói, nhưng bàn tay dưới bàn siết chặt. Không khí "ấm áp" (Minhyeong nghĩ vậy) khó khăn lắm mới tạo được bị tên thô lỗ này xé toạc trong chốc lát. "Ồ , Guma hả? Nghe bảo anh cậu muốn gặp cậu đó" Oner dường như bây giờ mới để ý tới sự xuất hiện của Minhyeong. Hắn âm thầm đánh giá một tên vốn mắc bệnh sạch sẽ lại xuất hiện ở đây. Guma hít một hơi thật sâu để không mất kiếm soát mà úp bát mì lên đầu thằng cha này. Oner quay sang Keria, liếc vào tô mì của cậu, chép miệng: "Lần nào cũng gọi bò cay. Có khi nào thử hải sản cho đổi phong thủy không?" Không đợi trả lời, hắn thò đũa gắp một miếng trứng từ tô Keria, cắn một nửa như thể chuyện đó là thường tình "Ổn phết" Keria liếc hắn: "Nếu định nói chuyện công việc, thì đợi tôi ăn xong đã." Oner giơ hai tay: "Tao đâu có, đến đây để coi Ryu..Keria của tao đã ăn uống chưa còn gì?" Ánh mắt hắn liếc sang Guma, sự cười cợt hiện rõ trong đáy mắt. Guma đặt đũa xuống, chậm rãi lau tay bằng khăn giấy. Giọng hắn đều như đang đọc thực đơn: "Tôi đi trước. Cậu Oner, làm ơn ở lại lo dọn nốt hậu quả do mình bày ra nhé. Cá nhân tôi thì không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cái tên cậu xuất hiện trong mục 'phá hoại tài sản' của báo cáo rồi đấy, chú ý chút. Keria, tôi để lại xe cho cậu, chút nữa về cẩn thận" "Ừm" Cánh cửa lần nữa mở ra, rồi lại đóng lại. Tô mì vẫn còn quá nửa, chỉ là nhờ ai đó mà nó đành an phận vào sọt rác. Mà ai đó cũng quan tâm mấy đâu, hắn phá đám Gumayusi tán tỉnh Keria của hắn thì coi như hời rồi. Có lẽ là lần hiếm hoi trong tháng Keria cho phép Oner cầm lái, đơn giản vì hắn bên cậu như ai vặn dây cót mà lải nhải liên hồi, nếu không vì trái gió trở trời, vết thương cũ đột nhiên đau nhức, Keria đã đá hắn khỏi xe một mình trở về. Chỉ là đột nhiên muốn thả mình càng sớm càng tốt vào màn đêm, tạm thời quên đi cái tên Keria của hiện tại. Giờ đây, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn. Ánh đèn ngủ phản chiếu lên xương quai xanh nhô dưới lớp áo sơ mi nhàu nhĩ chưa kịp thay ra, bởi ai biết được liệu có ai sẽ làm phiền giấc ngủ của cậu lúc nửa đêm không , vạt chăn vắt ngang hông như có như không. Keria nằm nghiêng, tóc đen rủ lên trán, lông mày cau lại – như đang mơ thứ gì đó không mấy dễ chịu. Oner đứng trước ngưỡng cửa, tay còn cầm bao thuốc, cầm một điếu lên, rồi lại bỏ lại chỗ cũ. Hắn ngước mắt nhìn một nhịp, rồi khẽ thở ra, đặt bao thuốc lên kệ. Chậm rãi mở cửa, tiếng giày chạm sàn gỗ rất khẽ. Bóng hắn đổ dài trên sàn, phủ lên thân Keria. Cậu vẫn cau mày, mi mắt khẽ run – hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng nhanh hơn. Oner dừng cạnh giường, tay còn lững lờ mùi khói và vết sẹo mờ chạy dọc cổ tay. Một giây. Hai giây. Rồi hắn đưa tay lên, lòng bàn tay to, hơi thô ráp, khẽ chạm lên những nếp nhăn xô lệch nhau giữa lông mày Keria, xoa một vòng thật nhẹ. "Lại gặp ác mộng nhỉ... Ryu Minseok." Cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, mày vẫn chau lại. Hơi thở còn hơi gấp, như kẻ lạc trong mê cung không lối ra. Oner nhìn cậu lâu thêm. Ánh đèn ngủ soi lên hàng mi dài, trên gương mặt trẻ hơn tuổi Trong mắt hắn thoáng hiện điều gì đó nặng như viên sỏi lâu năm, không dễ gọi tên – xót xa, giận dữ, hay thứ tình cảm đã đóng rêu ở xó xỉnh nào đó. Không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy Minseok mà hắn biết dần biến mất. Hoặc là hắn đang thay đổi. Điều hắn rõ nhất là Moon Hyeonjun sẽ không bao giờ cho phép điều này sảy ra. Hắn thở ra, ngón tay miết nhẹ xuống thái dương cậu, rồi rời đi. Bóng lưng rộng quay ra cửa, bước chân nặng hơn khi xa khỏi giường. Trước khi cánh cửa khép lại, hắn dừng lại nửa nhịp, quay đầu nhìn cậu một lần nữa – Keria vẫn ngủ, lông mày vẫn nhíu, như thể cả trong mơ cũng không được yên. "Bạn lúc nào cũng không chịu ngủ ngon, nhóc con." Hắn khẽ lẩm bẩm, rất khẽ, rồi khép cửa. ⸻ Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió đêm quệt qua lớp kính, hàng mi khẽ lay động, Keria chậm rãi mở mắt. Chính cậu đang mắc kẹt giữa cả ngàn cơn mơ ngắt quãng chồng chất. Lần cuối cậu ngủ được đến tận sáng Không nhớ Mí mắt sụp xuống, Keria cũng không có ý định ngủ tiếp. Chỉ là một cách không lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá, cứ nằm đó-chờ tới thông báo tiếp theo. ______ Trong phòng, đèn vàng cũ soi lên mặt bàn gỗ sẫm, hồ sơ trải kín, gạt tàn bạc còn dính vệt tàn thuốc. Sanghyeok ngồi tựa ghế, lật hồ sơ. Danh sách phi vụ còn dang dở: một bức tượng thật chưa ra khỏi cảng Tokyo, một khoản tiền chưa rửa xong ở Zurich, và... một tập mỏng hơn, mép giấy hơi sờn. Tên đánh máy, nét đen, dưới là bức ảnh đen trắng: thiếu niên vai nhỏ, tóc đen cắt ngắn, và đôi mắt quen mà hắn đã bắt gặp trong những ký ức cũ Ryu Minseok ⸻ Năm đó, trước khi chuyển sang sống tại Milan, Lee Sanghyeok đã bầu bạn cả một mùa hè cùng cậu bé ấy. Minseok - có lẽ điều duy nhất hắn nhớ là khi ấy bạn nhỏ này thậm chí còn chưa đến vai anh. "Bao lâu anh mới về?" – Giọng cậu nhỏ dần, lại thêm chột dạ, như đứa trẻ bị cuỗm mất món đồ yêu thích. Chỉ là, lần đầu cậu bé ấy gặp một người cho cậu cảm giác như bản thân là một con người sống, chứ không phải một cỗ máy "Chưa chắc" – Sanghyeok đáp "Có thể vài tháng... hoặc lâu hơn." Gió thoảng qua, kéo theo mùi đất ẩm sau cơm mưa rào. Sanghyeok khẽ nghiêng đầu, dành chút dịu dàng kiên nhẫn hiếm có cho bạn nhỏ: "Nhóc thích đá quý không, khi trở về, tôi sẽ đem về cho nhóc một viên Labradonite." Cậu ngước lên, đôi mắt mở to như nghe được chuyện gì phi lí lắm, cậu vậy mà cũng có quà sao. "Trước đó, hãy thay tôi bảo vệ lão Lee vài năm nhé, nhóc" _______ Hắn day trán, cố nhớ xem lý do vì sao đột nhiên người cẩn trọng như hắn lại quên mất điều này. Trong lòng lại có chút mong chờ gặp lại cậu bé năm ấy. Có lẽ hắn điên rồi, lại đi để tâm một lời hứa cỏn con như thế. Doran đứng trước chiếc Bentley đen vừa lắp xong lớp giáp ngoài, tay áo xắn cao, bộ đồ bảo hộ dính bụi hợp kim và dầu súng. Trên bàn cạnh đó là bộ nòng súng mới chế tác, ổ đạn kiểm tra lần cuối bằng thiết bị quét laser. Keria đứng phía sau, cách khoảng ba mét, hai tay đút túi quần, mắt không rời khỏi từng thao tác của Doran. Không phải nhìn vì tò mò, cũng không phải kiểm tra kỹ thuật. Đơn giản là vì mọi thứ phải nằm trong tầm mắt cậu. Doran khẽ liếc qua vai, cười nhạt: "Anh biết anh đẹp trai rồi, cậu nhìn kĩ vậy anh hôn cho phát giờ." Khóe môi Keria giật giật. Kiểu đùa mất nết này, ngoài Deft, chỉ có Doran là dám mở miệng với cậu thế này mà không bị ăn đòn, chỉ có thể là Keria đã quá dung túng cho con sóc này thôi. "Khung xe gia cố lớp ba, chịu được áp lực hai quả M67 cùng lúc." Doran vừa nói vừa kiểm tra lại ổ đạn, tay thành thục đến mức chẳng cần nhìn. "Kính chắn gió đổi sang loại phản quang bốn lớp. Thử rồi." "Ừ." "Lần này còn được tự mình đi đón khách cơ đấy." Doran không biết đã lôi hộp kẹo chanh từ đâu, ném ngang qua chỗ Keria. Cậu đưa tay bắt gọn, nhìn lướt qua hộp rồi mở nắp, bỏ một viên vào miệng. "Vẫn giữ loại này à? Đúng là đồ ông già cổ lỗ sĩ." Vị chanh lạnh lan ra dưới đầu lưỡi, the the mà ngọt nhẹ. Doran cười trừ, xoay lại, tay đẩy cái kính dày cộm về lại vị trí rồi chống lên thành xe: "Nói vậy nghe coi được không. Thử không có ông già này thì chắc giờ cậu còn chưa mọc lông máu đâu." Một lần nữa Keria chửi thầm là con sóc này mất nết điên. Cậu hừ nhẹ, nửa cười nửa không. "Cũng chưa chắc." Doran lắc đầu, ngón tay gõ nhịp lên mép bàn sắt. Rồi như nhớ ra gì đó, giọng chậm lại, không còn đùa nữa: "Nhiệm vụ lần này khó ăn đấy. Cậu chắc muốn tự mình làm thật à?" Keria ngẩng đầu, viên kẹo giữa lưỡi tan dần. Cậu bỏ lại hộp kẹo lên bàn làm việc của Doran: "Yên tâm, em tự biết chừng mực" Doran nhìn cậu vài giây, rồi khẽ gật: -Cậu mà biết chừng mực cái con khỉ 💢 " Cái câu này hết tính thuyết phục từ vụ đó rồi, nhóc " Keria nhún vai nhẹ, đợi chút vị ngọt cuối cùng tan hết trong khoang miệng, rồi thong thả leo lên chiếc Bentley Đêm nay chỉ mới vừa bắt đầu. _________ Chiếc xe đỗ ngay trước đường băng số 3. Động cơ vẫn nổ đều. Keria ngồi sau tay lái, mắt nhìn qua kính chắn gió, ánh đèn sân bay phản chiếu mờ mờ lên mắt cậu. Ngoài trời đã bắt đầu lạnh hơn, chút phút thinh lặng khiến Keria bắt đầu cân nhắc về việc có nên tặng vài hộp Pepero cho Doran để hối lộ, thêm chút vũ khí tối tân hơn. Cậu để tâm ánh đèn đỏ chớp nháy trên camera điện thoại. Keria thừa biết: ít nhất vài ba lính của Lee Gia đã phục sẵn vào vị trí trên nóc nhà kho cũ phía đối diện. Biết cả biển số hai chiếc SUV trắng đỗ cách đó hai block, người bên trong chắc chắn là người của Sanghyeok. Cũng chẳng cần nhìn vào gương chiếu hậu để xác nhận. Song Hojin kéo tay áo khoác, chỉnh lại găng, mắt liếc hai thuộc hạ, mấp máy như thể đang nhắc nhở chúng điều gì. Không ai dám trái lệnh. Hai gã vệ sĩ chỉ lùi về sau, ánh mắt không rời bóng lưng Song Hojin khi hắn thản nhiên tiến lại chỗ Keria. "Lâu rồi không gặp nhỉ" Chiếc xe chậm rãi rời khỏi đường băng, rẽ vào đại lộ dẫn về phía trung tâm Seoul. Song Hojin dựa vào ghế sau, ngón tay xoay chiếc bật lửa bạc giữa các đốt ngón. Im lặng một lúc, rồi giọng hắn vang lên, trầm đều: "Quả nhiên là vẫn phải đích thân đến đây nhỉ, tôi đã mong chờ để gặp cậu lắm đấy" Keria không đáp, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Song Hojin tựa lưng sâu hơn, ngón tay gõ nhẹ lên bọc ghế da, hắn nhận ra người kìa có vẻ chẳng hoan hỉ gì cho cam, liền bật cười thành tiếng: "Cậu nhận được món quà làm quen rồi chứ nhỉ" Keria chậm rãi miết tấm da bọc trên vô lăng, không rõ tâm tư thật sự là gì: "Phụ lòng ngài chủ tịch rồi, quả nhiên tôi chưa có thời gian để kiểm tra thư từ" "Tốt thôi, cứ nhẩn nha, tôi rất mong chờ quyết định của cậu, lời mời ấy vẫn còn hiệu lực nhé" ___ Zeus hoàn toàn nghe được cuộc trò truyện vừa rồi qua phần mềm bảo vệ trên máy Keria, cậu siết nhẹ bàn tay phải, ngón trỏ gõ lên mép bàn điều khiển theo nhịp đều. Thói quen khi cần tập trung, hoặc khi cảm thấy khó chịu. Cho dù cậu có cố gắng tìm hiểu như thế nào cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi anh, rốt cuộc Keria đang suy tính điều gì thế, cậu thực sự muốn biết. Chiếc xe đỗ ngay trước đường băng số 3. Động cơ vẫn nổ đều. Keria ngồi sau tay lái, mắt nhìn qua kính chắn gió, ánh đèn sân bay phản chiếu mờ mờ lên mắt cậu. Ngoài trời đã bắt đầu lạnh hơn, chút phút thinh lặng khiến Keria bắt đầu cân nhắc về việc có nên tặng vài hộp Pepero cho Doran để hối lộ, thêm chút vũ khí tối tân hơn. Cậu để tâm ánh đèn đỏ chớp nháy trên camera điện thoại. Keria thừa biết: ít nhất vài ba lính của Lee Gia đã phục sẵn vào vị trí trên nóc nhà kho cũ phía đối diện. Biết cả biển số hai chiếc SUV trắng đỗ cách đó hai block, người bên trong chắc chắn là người của Sanghyeok. Cũng chẳng cần nhìn vào gương chiếu hậu để xác nhận. Song Hojin kéo tay áo khoác, chỉnh lại găng, mắt liếc hai thuộc hạ, mấp máy như thể đang nhắc nhở chúng điều gì. Không ai dám trái lệnh. Hai gã vệ sĩ chỉ lùi về sau, ánh mắt không rời bóng lưng Song Hojin khi hắn thản nhiên tiến lại chỗ Keria. "Lâu rồi không gặp nhỉ" Chiếc xe chậm rãi rời khỏi đường băng, rẽ vào đại lộ dẫn về phía trung tâm Seoul. Song Hojin dựa vào ghế sau, ngón tay xoay chiếc bật lửa bạc giữa các đốt ngón. Im lặng một lúc, rồi giọng hắn vang lên, trầm đều: "Quả nhiên là vẫn phải đích thân đến đây nhỉ, tôi đã mong chờ để gặp cậu lắm đấy" Keria không đáp, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Song Hojin tựa lưng sâu hơn, ngón tay gõ nhẹ lên bọc ghế da, hắn nhận ra người kìa có vẻ chẳng hoan hỉ gì cho cam, liền bật cười thành tiếng: "Cậu nhận được món quà làm quen rồi chứ nhỉ" Keria chậm rãi miết tấm da bọc trên vô lăng, không rõ tâm tư thật sự là gì: "Phụ lòng ngài chủ tịch rồi, quả nhiên tôi chưa có thời gian để kiểm tra thư từ" "Tốt thôi, cứ nhẩn nha, tôi rất mong chờ quyết định của cậu, lời mời ấy vẫn còn hiệu lực nhé" ___ Zeus hoàn toàn nghe được cuộc trò truyện vừa rồi qua phần mềm bảo vệ trên máy Keria, cậu siết nhẹ bàn tay phải, ngón trỏ gõ lên mép bàn điều khiển theo nhịp đều. Thói quen khi cần tập trung, hoặc khi cảm thấy khó chịu. Cho dù cậu có cố gắng tìm hiểu như thế nào cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi anh, rốt cuộc Keria đang suy tính điều gì thế, cậu thực sự muốn biết.
Story Parts
Part 1
**CHƯƠNG 1: ĐÊM SEUL - BÓNG TỐI**
Lee Sanghyeok đứng lặng trước bức chân dung người ông quá cố, ánh đèn thành phố lấp lánh dưới chân tòa nhà kính cao ngất...
Part 2
**Mạng Lưới Ảnh Hưởng**
Lee Sanghyeok ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt tập trung vào hồ sơ và danh sách phi vụ còn dang dở của Lee Gia. Anh vừa tr...